THƯƠNG ANH
Posted by Phương | Posted in Thơ
Thương anh chẳng biết để đâu ?
Em về vội vã đem giấu vào niêu .
Nửa đêm lại sợ mèo khều !
Em liền bỏ vô gốc tiêu gần nhà .
Bước về lại sợ chuột tha !
Thấy không, em rất thật là...thương anh .
Thương anh,em thức cả đêm .
Côn trùng rên rỉ lại thêm tiếng gà .
Giờ đây gà gáy canh ba .
Em mới suy nghĩ đem ra bờ hồ .
Đến hồ lại sợ bão tố !
Tính em nóng nảy mang vô trong nhà .
Vô nhà nghĩ lại sợ ma !
Em nghĩ ra kế mang ra ngoài treo .
Treo rồi sợ gió cuốn theo !
Chắc ăn hơn hết,em đeo bên người .
Đeo người nặng lắm anh ơi !
Suýt nữa em gãy xương sườn làm đôi !
Thương anh hết đứng lại ngồi .
Đứng rồi lại ngồi mệt rồi ngồi luôn .
Thương anh ,em thật là buồn .
Buồn vui cũng vậy,rồi thương anh nữa .
Thương anh, em thương một nửa .
Một nửa để dành một nửa để vô...
Biết rằng :không thương thì lỗ !
Thương rồi thì khổ,dẫu khổ cũng thương .
Thương anh má lúm đưa duyên .
Thương luôn cả cái... túi tiền anh luôn .
Thương anh hết chỗ thương rồi .
Em mang trả lại ,bồi hồi còn thương .
Chiếng Thành Phún
Comments (0)
Post a Comment